26
năm trời, quãng thời gian đủ dài cho nửa đời phiêu bạt, đủ một cái chớp
mắt qua cơn ngủ dài , nhưng với tôi mới như từ hôm qua. Hành trình trở
về cho cuộc hội ngộ vừa qua, đủ để người ta cảm nhận được, cái gì là
có ý nghĩa trong cuộc đời này, dẫu có biết bao bộn bề từ sự mưu sinh của
cuộc sống. Vội vã về vội vã ra đi, tôi tin đó không chỉ là cảm xúc của
mỗi mình tôi mà các bạn của tôi, chẳng cần phải thốt lên đâu, họ cũng
tiếc nuối không kém, cũng lặng lẽ trên những chiếc xe đang bon bon về
lại thành phố, vùng quê, về lại cuộc sống đời thường, họ thì thầm nhất
định sẽ có ngày trở về lần tới nữa.
Riêng tôi cảm giác lâng lâng, lãng đãng
vẫn còn đấy, bất chợt bắt gặp ánh mắt người ấy, từng làm tôi ngẩn ngơ
lúc đang là thằng nhãi ranh học lớp 6, trong buổi hội ngộ trùng phùng
này, tôi gặp lại người xưa, nhìn thoáng qua nàng, chào hỏi một vài câu,
không biết nói gì, chỉ biết cười, vờ như chẳng có gì, chẳng ai có thể
biết được tôi nghĩ gì. Nàng rủ tôi cùng chụp hình chung với đám bạn thân
làm kỷ niệm. Đứng bên cạnh nàng, cảm giác thằng người gần 44 tuổi,mà cứ
như mới yêu lần đầu, tôi luôn dõi theo từng cử chỉ và bóng dáng của
nàng. Sau gần 26 năm không gặp, bây giờ trông nàng vẫn như xưa, từ gọng
nói, điệu bộ, cử chỉ vẫn thế, chỉ có khuôn mặt và hình dáng đã là thiếu
nữ tuổi U40 rồi, với tôi nàng vẫn không thay đổi, vẫn tính cách tất bật
lo toan, chi li từng việc nhỏ nhất, sợ kẻo công tác hậu cần, ngày lễ
không thành thì ân hận lắm.
Thực ra tôi và nàng chẳng có gì, chỉ là
mối quan hệ bạn bè ngày còn đi học từ lớp 6 đến hết học phổ thông trung
học rồi bặt tin. Hồi đó tôi để ý nàng, thấy hay hay thì thương thầm nhớ
trộm, mất gì cơ chứ, nàng cũng không biết đâu, hoặc chỉ cho tôi là thằng
nhãi ranh. Những tình cảm thoáng qua ấy ngày xưa ấy cũng chỉ đủ tôi lưu
lại thành ký ức phai nhạt, chưa một lần đụng đến. Bất chợt lại ào về
trong ngày hội ngộ và vẫn còn lãng đãng đến bây giờ!
Ai cũng có những khoảng trống cho riêng
mình, với tôi sự chia sẻ những cảm xúc này cho những ai vốn đồng cảm,
góp thêm hương vị ngọt ngào cho cuộc sống đẹp đẽ cũng là điều đáng quí
biết bao.
“Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy,
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương!”
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương!”
(Kahlil Gibran)
NA.09/05/2012
Ui. Dễ thương quá ta. Một chút hoài niệm thôi nhưng sao m thấy cứ lung linh, lãng mạn quá. Đẹp quá nhưng sao yêu sớm vậy ta? Mới lớp 6! Có bà con với ông Nguyễn Nhật Ánh không đó?
Trả lờiXóaYêu sớm vậy mà học giỏi được vậy, kể ra thì quá tài đó