Thứ Hai, 9 tháng 4, 2012

Thay đổi tư duy tiếp thị ngay từ cái tên cá nhân

Trong một buổi ăn tối thân mật cùng anh em kỹ sư của Công ty HBC đang công tác tại Malaysia, anh Phan Văn Trường, Việt kiều Pháp, cố vấn công ty, có một ý nhỏ về kinh doanh trong môi trường quốc tế. Anh khuyên anh em nên đặt thêm tên nước ngoài để dễ giao tiếp. 
Anh kể, hồi anh còn trẻ, anh làm việc trong một công ty của Pháp. Anh rất thất vọng không biết vì sao mình làm việc không thua kém đồng nghiệp nhưng rất lâu vẫn không được cất nhắc. Tâm sự với một đồng nghiệp, anh phát hiện ra một trong những lý do là tên của anh rất khó đọc và khó nhớ đối với người Pháp. Trong các cuộc họp của cấp điều hành, đồng nghiệp ngại không nhắc tên cũng vì lẽ đó. Theo lời khuyên của đồng nghiệp này, anh đã lấy tên Pháp là Thomas. Quả nhiên, về sau anh được thăng tiến rất nhanh, lên đến cả vị trí giám đốc công ty. 
 Mẩu chuyện trên đây khiến tôi liên tưởng đến những người bạn Trung Quốc, Hàn Quốc… khi còn học chung ở bên Mỹ. Hết thảy những người bạn của tôi đều lấy tên gọi nước ngoài như David, Annie, Nancy, Peter... kèm với tên họ trong giao tiếp. 
Có thể sự thành công trong thương mại quốc tế bắt đầu đơn giản chỉ một cái tên hay sao? Tất nhiên, không hẳn thế, nhưng xét về mặt giao tiếp, theo tôi đây chính là điều rất cần thiết. Thử hỏi những tên dài dòng như Công Tằng Tôn Nữ Ngọc Hà, Trương thị Ước Nguyện, Hà Trần Vũ Long... làm sao người nước ngoài có thể đọc nổi, chứ đừng nói đến chuyện nhớ... Vì thế, dùng một tên nước ngoài ngắn, dễ đọc rất cần thiết nếu chúng ta muốn tạo sự gần gũi trong giao tiếp,đặc biệt là giao tiếp trong thương mại quốc tế. 
Xét về mặt tiếp thị, đó là quan điểm hướng về khách hàng, nghĩa là chúng ta tiếp thị cái khách hàng cần và muốn, chứ không phải thứ chúng ta có và muốn cung cấp. Nếu bạn đặt mình là một người nước ngoài, ắt bạn đồng ý với anh Thomas Phan và Vandy Vo (tên nước ngoài của tôi) rằng chúng ta cần phải chọn cho mình một cái tên ngoại quốc khi giao tiếp quốc tế. 
Đây không hề là vấn đề sính ngoại hay lai căng. Thử hỏi, liệu chúng ta có thể thay đổi nhận thức về chuyện đặt tên nước ngoài này không khi mà các tên tuổi doanh nhân Việt kiều làm ăn trên trường quốc tế thành đạt và thỉnh thoảng xuất hiện ở Việt Nam cũng có các tên tương tự. Họ là Alan Phan, David Thai, Andy Ho, Don Lam, Tony Do... và rất nhiều tên khác. 
Tôi lấy thí dụ: bạn tên Phúc, với tiếng Việt cực kỳ hay. Nhưng khi các bạn nói tiếng Anh, thì tên bạn rất tục...thành tiếng "fuck" rất ư khó chịu. Hay đối với tiếng Pháp, bạn tên Ca...thì rất ư kẹt vì người Pháp đọc "caca" có nghĩa là phân thối... Song, tên tôi lại quá khó. Tôi tên "Nguyễn Quang Bình". Mấy tay nước ngoài cứ phát âm Mr. Bean, thôi thì cũng được đi. Nhưng rồi có tay lại nói "eh, ông là BIN nhưng có quen gì với Bin Laden không? " Chà...căng đấy. Thế là cuối cùng tôi nói "tụi mày cứ kêu tao là 'Bill' đi!" Chúng lại cắc cớ: "Ông là Bill Gates?" Tôi đành phán không "Gates" thì "Cake" vì tớ tên lót âm "k" trong "quang" thì kêu "cake" (bánh ngọt) dù sao cũng đỡ hơn. Nhưng, khổ thân nay tên Bill nhàm, chúng lại gọi tôi là "cake" nhưng có thằng ngọng gọi là "quake" như trong "earthquake" (động đất). 

Võ Đắc Khôi SGT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét